Đồng bằng duyên hải miền Trung là một dải các
đồng bằng duyên hải ở
miền Trung Việt Nam, kéo dài từ
Thanh Hóa đến
Bình Thuận. Do theo cấu tạo địa chất, địa hình, vị trí với đường xích đạo, chí tuyến đã dẫn tới việc phân chia rõ rệt về khí hậu, thời tiết thành hai vùng riêng biệt là lợn đất và
Duyên hải Nam Trung Địa hìnhTất cả các đồng bằng miền Trung đều bắt nguồn từ một
lịch sử thống nhất liên quan đến quá trình
biển tiến-mài mòn mà dấu tích ngày nay là các bậc thềm đánh dấu sự
dao động của mực
nước qua các
thời kì băng hà tan.Đi từ trong ra phía
biển, địa hình thấp dần: 40-25
m, 25-15m, 15-5m, 5-4m, và có tuổi trẻ dần. Điều đó chứng tỏ địa hình được nâng cao dần và liên tục. Bờ biển lùi ra xa, các con lươn con trạch tạo nên những cồn cát, những cồn cát này được
gió vun lên thành những đụn cát và ngăn chặn các
đầm phá. Cùng thời gian đó hình thành nên các
đảo và
bán đảo.Ở đồng bằng duyên hải miền Trung có những cồn cát cao tới 40-50m, và giữa chúng hình thành những mạch nước ngọt ngầm phun lên như ở Bàu Tró (
Quảng Bình)Địa hình đồng bằng bị cắt xẻ bởi các nhánh
núi ăn sát ra tới biển như:
dãy núi Hoành Sơn-
đèo[1] Ngang,
dãy núi Bạch Mã-
đèo Hải Vân,
dãy núi Nam Bình Định-
đèo Cả. Vì vậy, địa hình đồng bằng duyên hải miền Trung mang tính chất chân núi-ven biển.Ngoài bị cắt xẻ ngang bởi các nhánh núi ăn sát ra biển, thì ở đây còn có sự phân chia dọc theo đồng bằng, đi từ trong ra ta sẽ gặp: cồn cát → đụn cát → đồi núi sót → mõm đá.Phía trong các cồn cát là các đồng bằng nhỏ hẹp có thể canh tác
nông nghiệp. Còn ở dưới chân núi là vùng sỏi đá khô cằn, cỏ cây hoang dại mọc.